Ý
nghĩ vụn cho một chuyến đi.
1.Đám cưới đứa cháu (Bé Lô, con của Dung-cô em họ ) ở
CR, hôm gặp mặt bà con, nhớ lại ngày xưa tôi dạy Dung đánh vần, hát Thiên thai của Văn Cao cho em nghe mỗi lần
được yêu cầu, tôi nói đùa với các em: “Anh đã dự đám cưới của Dung - Nhật hồi ở
nhà thờ Thánh Tâm, nay dự đám cưới bé Lô, cố gắng sống thêm ít năm chờ dự đám
cưới con của bé Lô nữa là được rồi!”, ai nghe cũng buồn cười, lại nhớ TCS: “
Tôi là ai mà trần gian thế, tôi là ai mà…yêu
quá cuộc đời này?” , đơn giản là có yêu cuộc đời mới mong sống lâu, sống thọ,
rồi chợt nghĩ , người xưa bảo: “
Đa thọ,
đa nhục”. Có lẽ đây chỉ là suy nghĩ quá khích/ cực đoan của những người già
khi nhìn thấy những người nghèo, bệnh dài ngày, không được con cái chăm sóc và
đôi khi trở thành gánh nặng phiền hà cho
con cháu. Xã hội này còn có biết bao người
già có chất lượng cuộc sống rất cao, họ có tiền dưỡng già, có sức khỏe, được
con cháu thương yêu, đọc sách, làm thơ, gặp gỡ bạn bè, thỉnh thỏang đi đây đi
đó hoặc làm từ thiện, cũng có người viết hồi ký, thế thì làm sao mà bảo là…nhục?.