Rời Sài Gòn 7 ngày, đi Đà Lạt, Cam Ranh, Nha Trang. Nơi này
vài ngày, chỗ khác ba hôm. Vẫn những con đường ngày xưa tôi đã đi qua nhưng nay
khác nhiều. Ta đã già rồi hay “vật đổi sao dời” nên cảnh vật đổi thay, hay cả
hai?
Những người thân, bạn bè cũ - mới, học trò cũ tiếp tôi bằng
những tình cảm hơn cả mong đợi. Thì ra, nghĩ rằng nếu ta mở lòng với mọi người,
với mọi vật thì không ai nỡ lòng … bỏ rơi ta. Hihi.
Sẽ là thừa khi ngợi ca hay viết lời cám ơn họ, nói thật
lòng, ai đó có thể nghĩ là tôi khoe khoang nhưng không thể không nhắc đến những
events bất ngờ tôi nhận được để chỉ nói về nó mà không nhắc lại những gặp gỡ
khác.
Đà Lạt. Uống café với học trò, con gái, em tới bằng hai xe
hai bánh, một đàn ông chở em và một phụ nữ đi một mình. Tôi theo xe người đàn
ông, chồng em, biết anh vừa soạn nhạc, vừa là nhạc công từng chơi ở các tụ điểm
ca nhạc và sân khấu ở Sài Gòn, nay lên mở phòng trà ca nhạc (Tiếng Dương Cầm),
nơi đó đang tu bổ. Chúng tôi vào K+ vì cô học trò nói, và đúng vậy, nơi này ít
ồn ào để dễ nói chuyện. Góc quán có cây đàn piano, anh chồng mượn dạo vài bài
theo lời yêu cầu của tôi. Và thế là cô bạn đi cùng, ca sĩ chính của phòng trà
hát, những bài hát xưa, giọng ấm, diễn cảm sâu và chừng như gửi cả tâm tình
mình theo tác phẩm. Tôi không thể ngăn được và nói ra ý nghĩ là mình mừng khi
những bạn trè giữ được những gì thế hệ trước đã làm.
Tối, cùng một bạn đồng môn ngày xưa ở Đà Lạt đến khách sạn
thăm 3 người bạn từ Huế vào và một từ Di Linh lên, tôi mời họ đến nhà cô học trò
vì sáng nay em thiết tha mời đến. Không khí sang trọng và ấm cúng. Nến thắp
sáng, rượu vang và nhạc, cô ca sĩ từ sáng cũng đến và hát. Có phải vì không khí
hay do âm thanh mà giọng hát bỗng hay hơn lúc sáng nhiều.Mừng cho học trò. Cần
phải về dù không ai muốn. Anh bạn Huế bảo là mấy lần lên Đà Lạt chỉ ở khách
sạn, chưa đến một nhà nào. Nay được đến, vui, và ai cũng sốt sắng quay phim,
chụp hình!.
Cam Ranh. Ghé một bạn nhỏ
trên đường từ bến xe về, chàng nói ngay, chiều nay mời anh uống với em, tâm tình,
tối em sẽ giới thiệu anh một nơi đến thú vị. Chưa đến chiều thì chàng đã gọi,
và đi, ở đó có cả một người quen cũ. Uống chút ít nhưng chuyện trò nhiều. Chủ
nhân “nơi đến thú vị” cũng đến, thì ra cũng đã từng biết nhau. Anh là một họa
sĩ được khá nhiều dân văn nghệ ở đây biết đến. Nơi cần đến là một khu vực giữa
đường lên núi Hàm Rồng, anh bỏ công sức tiền bạc xây dựng khá nhiều năm nên gần
như hoàn chỉnh từ sắp xếp nơi ở, nơi uống rượu, đàm đạo và cả nơi để nhày đầm.
Hệ thống đèn chiếu sáng có vẻ được lắp đặt hợp lý nhờ tính toán công phu.
Nửa chai rượu trong hộp gỗ được mang ra nhưng không ai uống
nhiều, chỉ là xã giao để chủ nhà vui. Chừng như sau khi nghe giới thiệu nơi
này, nghe bản “Hòa âm điền dã” trong không gian yên ắng từ tiếng ếch nhái trong
hồ, tiếng vổ cánh của loài chim đêm về ngủ bay đi vì bị động, nghe bản hợp tấu
của bốn chú chó theo điệu kèn harmonica anh thổi, mỗi con một giọng khác nhau,
ai cũng lắng hồn mình nhìn dãy đèn phía xa của vịnh Cam Ranh, nhìn trăng mười
bảy lờ lững trên bầu trời đêm không một gợn mây mà thấy không có niềm vui nào
hơn lúc này. Ở đó, thị phi, hơn thua, yêu ghét… không gợn trong lòng mình!
Rời nơi này đã khuya, chủ nhà đưa xuống tận đường lớn để yên tâm là các ban không lao vào bờ rào,
không dính gai bàn chãi vì đường khó đi. Anh mời ngày mai ba chúng tôi theo
anh đi tàu cao tốc qua đảo, nơi anh có một bãi biển vắng người ở Bình Hưng, đã
xây dựng ở đó một số tiện nghi cho du lịch, anh qua để giới thiệu với một nhà
đầu tư từ Sài Gòn ra muốn hợp tác và thực hiện một video clip nơi này. Bãi đẹp
và sạch, chuyến đi ngằn nhưng thú vị dầu rằng tôi cứ nghĩ nơi đây sẽ đẹp hơn
nhiều như vài người mô tả trước đó.
Chia tay với chàng nghệ sĩ trẻ nhưng tài hoa, tôi chỉ nói
lời cám ơn anh và hai người bạn, đã cho tôi, chưa đầy một ngày nhưng tận hưởng
đủ cảnh sắc: trời, trăng, non, nước …
Nha Trang. Mưa lớn hai ngày trước, tối nghe mưa mà lo đường
Nha Trang-Thành ngập không thể xuống ga về Sài Gòn. Lo xong việc, tôi xuống sớm
gần 10 tiếng đồng hồ. Chuyện là một anh bạn trẻ tôi quen nhiều năm nay ở Sài
Gòn tha thiết muốn gặp nhóm văn nghệ Nha Trang và nhờ tôi ráp nối. Trời xám xịt
màu mây và mưa lớn từng cơn dài cả nữa giờ. Không hề gì, bạn tôi đã đón anh ở
bến xe vài giờ trước đó. Chúng tôi gặp nhau ở một quán trên bờ sông Cái, sát
cầu gổ Phú Kiểng ở Ngọc Hiệp. Anh chỉ gặp được một trong số hai người mà anh
cần gặp. Mưa lớn kéo theo lũ thượng nguồn, bèo trôi về bám đầy chân cầu nên
chính quyền ở đó buộc phải tháo ván và huy động người, ca nô vớt bèo. Chiều
xuống trong mưa vẫn có vẻ đẹp riêng và quang cảnh nơi này nhìn về phia cầu gổ
đẹp lạ lùng.
Chúng tôi, sáu người chuyện trò với nhau, bạn tôi hòa mình
nhanh chóng nên nhập cuộc tranh luận những vấn đề về Phật pháp. Những tranh
luận làm sáng một số vấn đề với những ai chưa đọc đến. Tôi từ giả về sớm vì còn
việc phải đi sau khi một người bạn hứa sẽ đến ga tặng tôi tập tranh Buddhist
Arts song ngữ trong triển lãm ở chùa Bái Đính (Ninh Bình) năm ngoái nhân dịp
Đại lễ Phật ĐảnVesak mà anh có tranh in trong tập này.
Và anh đến với áo mưa trên người trước khi tôi lên tàu. Cám
ơn anh rất nhiều, PH nhé!
Cám ơn tất cả những người thân, bạn bè, các em học sinh cũ
vì những tình cảm dành cho tôi trong chuyến đi này dầu có hay không được nhắc
đến ở đây.