Nghĩ lại, chiều 30 hay 31 viết cũng không sao,chỉ cần
một cái click chuột là thư đến, còn việc mở máy đọc lúc nào lại là việc của
cháu. Với việc này, “con rùa bưu điện” không thể can thiệp vào chuyện cậu cháu
tôi và với đà này, e rằng sẽ có một ngày không xa khái niệm “con rùa bưu điện” không còn được thế hệ trẻ biết đến như tem phiếu, sổ gạo cũng như không biết gì về thời bao cấp…Tôi
nghĩ đến số phận của những lá thư qua đường bưu điện bởi những thư viết tay,
trên giấy trong thời đại công nghệ thông tin này chắc sẽ có ngày bị lãng quên.
Và bỗng nhớ về … ngày xưa!.
Học đệ lục
(lớp 7) trường huyện, một thầy giáo tôi rất yêu thương đi quân dịch, thầy cho
riêng tôi một tấm hình 6x9 đen trắng của thầy, tôi vui và rất tự hào vì mình học
không xuất sắc gì, thầy còn ghi cho tôi cái địa chỉ nhà “để em thích thì viết thư về đó cho thầy”. Tôi nhận, lí nhí nói lời
cám ơn và sau vài tuần, tôi viết thư thật, kể chuyện trường, chuyện phố huyện,
chuyện học hành của mình, dĩ nhiên là ít chăm nhưng nói chăm nhiều. Hihi. Hinh
như đó là thư đầu đời tôi đã viết và gửi qua bưu điện. Thầy không trả lời vì sau
đó được về dạy lại do không đủ sức khỏe!
Việc viết thư, viết đơn được dạy trong môn Văn của
trường trung học sau này nhưng không hiểu
sao thời chúng tôi lại không được học!. Do vậy, hiểu biết của mình về “món” này
thật hạn chế, sau này đọc thấy người ta dùng nhiều tên: cánh thư, lá thư, có chỗ
còn dùng tờ thư (như tờ đơn) (1).
Kính, kính mến,
thân mến, thương mến, mến thương, yêu dấu,
dấu yêu, nhỏ… là những chữ đầu tiên kèm theo chữ dùng để xưng hô với người mình
muốn viết, kính bác, kính anh chị, Kim Anh yêu dấu…, cũng có khi là từ chỉ vai
trò của người nhận đưa lên trước: Ba mạ kính mến, bạn thân mến, Nhỏ dấu yêu của
anh… đúng là ở xứ sở tự do, xưng hô tự do, đây cũng là một thứ tự do mà ít ai để
ý và trân trọng!
Thư cũng như
một bài tập làm văn, có đủ các phần nhập đề, thân bài, kết luận. Thư tỏ tình
thì kết luận luôn là : “Anh yêu em nhiều
lắm”; thư xin tiền học thì: “Mong ba
mẹ gửi sớm cho con”; thư phân trần thì: “Xin
chú thím hết sức cảm thông cho cháu!” hoặc : “Em phải tin rằng đó chỉ là hiểu lầm để tha thứ và thông cảm cho anh”..,
Hihi! Nhưng cái nhập đề mới là thú vị, những người sống ở nông thôn, ít học,
chân thật thường hay dùng chữ đầu thư (cũng như khi kết luận hay dùng chữ cuối
thư) và cũng thích nói văn hoa, ví dụ: mượn bút thay lời. Do vậy mới có chuyện
vui là một anh đi bộ đội viết thư về nhà bắt đầu bằng câu Kg (kính gửi) bố mẹ yêu dấu, đầu thư, con mượn bút thay lời viết thư
này thăm bố mẹ. Đứa em đọc tới đó, bà mẹ buộc đọc tiếp: mày đọc nhanh xem nó có gửi mì chính về được
ít nhiều mà bảo là kilogram. Ông bố mới vừa nhả xong một hơi thuốc lào thì
phán: Từ từ đã, mới mua cho một cây bút Hồng
Hà trước khi đi mà lơ dễnh thế nào giờ đã mượn bút (thay lời) của người ta rồi!!
Phần kết lá
thư thường nhắc lại những vấn đề đã nói ở trước, nhấn mạnh thêm và nếu là với những người yêu nhau thì thường kết
thúc bằng những câu : “Ngàn đời yêu em”, “yêu
em mãi mãi” hoặc sến sến chút chút thì “Yêu
em chết bỏ!”, với chuyện xin tiền thì “Đừng
quên mẹ nhé”, “Quên thì chết con đấy nhé bố!” rồi còn chua thêm mấy chữ
Tàu: “Thư bất tận ngôn”(2), chữ Việt
hơi sến sến: “Giấy vắn tình dài!”
Có những khi
thư viết đã xong, lại nhớ còn có việc quên chưa nói, vậy là lại phải viết thêm
phần Tái bút. Nhiều người thấy rằng
tái bút dài dòng viết ngay 2 mẫu tự liền nhau PS, đó là chữ viết tắt của một từ
tiếng la tinh có cùng nghĩa: Post Scriptum.
Ngày
xưa, thư tình thường được viết trên giấy có mùi thơm hoặc người viết tẩm nước
hoa vào, nếu là loại đắt tiền thì hương thoang thoảng và chậm mất mùi, nếu là rẻ
tiền thì mùi nặng, có người còn ép vào thư một bông hoa (để có mùi). Tôi không
biết “Lá thư” trong nhạc tiền chiến của Đoàn Chuẩn - Từ Linh thơm vì bỏ thứ gì vào mà ngào ngạt hương (Nhớ tới mùa thu năm xưa gửi nhau phong thư ngào ngạt
hương)? Đựng lá thư người ta gọi chung
là bì thư nhưng cũng còn chữ dùng khác là bao thư, phong thư. Thời tôi biết bì
thư thường in hàng chữ: Par Avion hay Via Air Mail hiểu là thư chuyển bằng đường
hàng không mà nếu muốn được thế thì dán tem nhiều tiền hơn. Bì thư thời VNCH rất
đa dạng, sau này còn có hình phong cảnh đất nước, hình các loài hoa, góc trái
trên In chữ Người gửi…., ở giữa in: Người nhận, lại có bì góc trái in From…, ở
giữa in To … Bì thư nào không in thì người gửi thư tùy ý, thường với người có
chút chữ nghĩa thường thấy ghi ở góc trái trên chữ Exp: …. Đó là chữ Expéditeur
(tiếng Pháp) hoặc Expeditor (tiếng Anh) là người gửi. Giữa bì thư thì tùy quan
hệ mà ghi: Kính gửi, thân gửi, mến gửi, thương gửi, gửi đến, thư đến, đôi lúc
chỉ một chữ : Về hoặc: Thương gửi về… xập xí xập ngầu, đủ cả!
Ở trên, đã
nói đến thư đầu tiên tôi viết, thế còn thư sau cùng (cho đến nay) tôi nhận được
là thế nào? Tôi nghĩ, có lẽ đây cũng là thư cuối cùng qua đường bưu điện, đó là
thư một người bạn gửi từ Hà Nội đến Bangkok hai năm trước, cô bạn viết và gửi
vì chìu tôi để anh biết nét chữ của em
như anh yêu cầu. Trong thư cô than phiền là đã lâu không cầm bút, không viết
thư trên giấy nên sau 3 lần viết, xé, cuối cùng thì hay dở gì cũng để y nguyên
như vậy. Nhận được, tôi rất vui!
Có một
thứ văn hóa không có sách vở nào dạy nhưng người ta cùng thừa nhận ngày ấy là Văn hóa thư tín . Thứ văn hóa này chi phối
nhiều đối tượng , ngành bưu điện, bưu điện nơi đi, nơi đến, nhân viên phát thư,
người nhận thư rồi chuyển giúp và cả người viết, người nhận ví dụ trả lời sớm một
lá thư thăm hỏi của người lớn tuổi hơn, ngôn ngữ xưng hô với họ, thư tay nhờ
chuyển mà dán bì, đọc trộm thư của người nhờ chuyển đều là những biểu hiện thiếu/vô
văn hóa. Luật pháp cũng bảo hộ sự an
toàn thư tín với việc xử phạt những người cố tình xé thư người khác để đọc.
Ngày đi học,
tôi sống ở cư xá, mỗi tuần vào thứ 3 và thứ 5 người phát thư bưu điện đến phát
khoảng 10h30- 11h30 lúc sinh viên đã ở
trường về, không khí những lúc đó đầy đủ hỷ, nộ, ái, ố nhất là với những người
trông giấy báo nhận tiền nhà, nhận thư người yêu mà lẽ ra đã đến từ tuần trước.
Có người chờ hoài không có thư người yêu bỏ cơm trưa lên phòng đắp mền nằm, khi
xuống mắt…đỏ hoe. Có người không bao giờ có thư hay xuống phòng khách sớm chờ
người phát thư đến, anh ta nhận hộ tất cả thư tình và thư thường thay vì phát
trực tiếp sau đó dùng thư làm vật trao đổi với café, thuốc lá, không thỏa thuận
được,thế là đánh nhau!
Tôi thấy có
người nhận thư, xé hoặc gỡ ngay phần keo dán, đọc vội đọc vàng rồi nhét vào
túi. Tôi thì khác, nhận thư bất kể là gia đình, bạn bè hay người yêu, không đọc
vội mà bình tĩnh (dầu rất nóng lòng muốn biết trong thư viết gì) quét phòng ở sạch
sẻ, trải lại ra nệm trên giường cho phẳng phiu, xếp lại đống sách vở bừa bộn
trên bàn học, đi rửa mặt rồi mới… ung dung đọc. Tuy cầu kỳ nhưng với tôi, là sự
trân trọng người viết và cũng là một cái thú!
Ngày
xưa, có người sưu tầm được nhiều bức thư tình viết hay và có ý nghĩa của những
nhà văn, nhà thơ, danh nhân, tập hợp lại xuất bản thành sách tựa đề là “Những bức
thư tình hay nhất thế giới”, tôi nhớ trong đó hình như có cả thư của hoàng đế
Napoléon gửi người tình Joséphine của mình. Nhà toán học nổi tiếng Nguyễn Xuân
Vinh cũng đã phát hành một quyển sách của ông, cuốn “Đời phi công” lấy tên tác
giả là Toàn Phong, quyển sách được rất nhiều người tìm đọc viết dưới dạng những
bức thư của một phi công gửi cho người yêu của mình. Ngày ấy, với tôi, những bức
thư tình này viết rất hay.
Khi viết lại
những chuyện này tôi nhớ ngày tốt nghiệp Tú Tài, chuẩn bị đi Sài Gòn thi đại học,
cô bạn gái ở gần nhà khi ấy đang chuẩn bị
vào đệ tam, thời gian quen biết chưa lâu, tôi lại học đệ nhị cấp xa nhà, chỉ về
vào cuối tuần, ít gặp nhau nên giao tình chưa đậm nhờ bé em họ của tôi chuyển đến
một thư tay, viết ngắn gọn. Qua bao nhiêu biến cố của gia đình, bản thân và đất
nước, không còn giữ được “thủ bút của
tác giả” nhưng tôi vẫn nhớ như in những câu này: “Ở trường về thật buồn, chiều nay bỗng dưng nhìn về kỷ niệm nhiều hơn,
niềm an ủi như có dịp vỗ cánh bay xa. Một
lần nào đó, trong những ngày nắng hạ lên cao, nhìn dáng sắp đi xa và nghe nói sẽ
viết nhiều. Tất cả giờ đây hiện về với khá nhiều mất mát. Nghe chừng như có một
cái gì quý báu đang vuột khỏi tầm tay!”
Khi nhận được thư này, tôi thấy lòng mình lâng lâng và tự hỏi: phải
chăng đây là một thông điệp? Có phải đây là một lá thư tình? Và nếu đó là thư tỏ
tình thật thì chính là thư đầu tiên tôi nhận được trong đời, tuổi mười tám!
Có một chuyện tiếu lâm tôi đọc được hồi
nhỏ kể rằng, ngày xưa, lính tiền đồn vùng xa thường rất mong nhận thư và siêng
viết thư cho gia đình, cuối tuần, trong đơn vị có người gom hết thư đem về bỏ
thùng thư bưu điệm ở phố. Có anh lính nọ gặp hoàn cảnh mẹ ruột và vợ sống chung
nhà nhưng không hòa thuận với nhau. Do vậy, anh luôn tìm cách dung hòa tình cảm
giữa mẹ và vợ. Ngày cuối tuần kia, người
nhận thư cho đơn vị đến nhận và đi gấp để kịp xe, anh luống cuống thế nào bỏ nhầm
thư cho vợ vào bì của mẹ và thư cho mẹ vào bì của vợ. Khi thư đến nhà, người vợ
đọc được có đoạn rằng: “Mẹ ơi, con biết rằng
mẹ rất buồn khi phải sống với một con dâu hư thân mất nết và hỗn láo. Nó có gì
không phải, mẹ nhớ lấy để ngày về phép, con đập một trận cho nó biết thân để mẹ
vui mẹ nhé!”. Trong khi đó, người
mẹ đọc được một đoạn rằng: “Em yêu dấu,
thật bất hạnh cho em khi phải làm dâu vào một gia đình có mẹ chồng hắc ám, anh
cũng chẳng vui thú gì, chỉ biết ngày đêm cầu nguyện cho bà ấy sớm chết đi để vợ
chồng mình sống thanh thản với nhau!”. Không nói tiếp thì người đọc cũng biết kết cục
chuyện này khi người lính về phép.
Không hình dung được khi việc gửi
thư, thư bảo đảm, điện tín qua đường bưu điện mất hẵn, chỉ còn lại việc chuyển
bưu kiện thì xã hội sẽ buồn thế nào, chỉ biết ở bưu điện các tỉnh, “ngành viễn” đã phải nuôi
ngành bưu từ nhiều năm nay. Việc in tem thư sẽ ít dần, khi phát hành các bộ tem
mới không còn đóng dấu ngày phát hành đầu tiên cho những người sưu tầm và việc chơi tem, một thú vui tao nhã và bổ ích cũng sẽ không còn ai biết đến. Cho hay,
được cái này phải mất cái khác để xã hội ngày càng đi lên!
Chú thích
(1).Dân quê các tỉnh Nam Ngãi Bình Phú hay dùng chữ lá thơ. Lúc nhỏ tôi nghe câu hát ru con này: “Buồn tình cha chả buồn tình/ Không ai đi Huế cho mình gởi thơ/ Gởi thơ ra thăm cha ngoài Huế/ Gởi thơ về thăm mệ Quảng Nam” (gởi thơ = gửi thư, mệ = mẹ) hoặc “Thương chi cho bõ công trình/ Nẫu về xứ nẫu bỏ mình bơ vơ/ Bơ vơ thì mặc bơ vơ/ Nẫu về xứ nẫu viết thơ cho mình” (nẫu = họ, người khác, từ địa phương Phú Yên)
(2). Có lẽ người ta dùng nhầm, chữ “thư” trong câu này là sách (thư viện) hơn là lá thư.
(1).Dân quê các tỉnh Nam Ngãi Bình Phú hay dùng chữ lá thơ. Lúc nhỏ tôi nghe câu hát ru con này: “Buồn tình cha chả buồn tình/ Không ai đi Huế cho mình gởi thơ/ Gởi thơ ra thăm cha ngoài Huế/ Gởi thơ về thăm mệ Quảng Nam” (gởi thơ = gửi thư, mệ = mẹ) hoặc “Thương chi cho bõ công trình/ Nẫu về xứ nẫu bỏ mình bơ vơ/ Bơ vơ thì mặc bơ vơ/ Nẫu về xứ nẫu viết thơ cho mình” (nẫu = họ, người khác, từ địa phương Phú Yên)
(2). Có lẽ người ta dùng nhầm, chữ “thư” trong câu này là sách (thư viện) hơn là lá thư.
Nghệ thuật viết thư ngày nay trở thành nghệ thuật chết. Sẽ không còn ai chờ thư và bày tỏ tình cảm qua thứ "Nhớ tới mùa thu năm xưa gửi nhau phong thư ngào ngạt hương. Nét bút đa tình lả lơi." Hay "Thư viết đừng xong, thuyền xuôi chớ đỗ." Hay "Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo. Tình thì buồn như tất cả chia ly."
Trả lờiXóaThời gian, tiến bộ của con người trong thời đại IT làm thế hệ chúng ta cảm thấy mất mát và tiếc nhiều phải không Tám? Tám còn nhớ bài nhạc tiền chiến "Người đưa thư đã đi qua" không?
XóaĐến email bây giờ cũng đã ít dùng. InboxFB. MessageViber/Tango... bắt đầu thống lĩnh! Nhanh chóng, tiện lợi, đối thoại trực tiếp kèm hình ảnh vv... cực kỳ tiện lợi!
Trả lờiXóaVà nhịp sống cũng nhanh hơn rất rất nhiều dungNobita ha!
XóaTheo thời gian rồi mọi chuyện sẽ thay đổi, thời nào thức nấy, hì hì!
Trả lờiXóaNgày trước còn trẻ ở trong quân đội là mong thư gia đình, bạn bè, nhất là... bồ :-)
Nhạc cách mạng (VC) có bài "Anh quân bưu vui tính" hồi đó nhiều người thích bây giờ cũng xa xăm lắm rồi. Bác NHP nè, hồi ấy cái người mà bác mong thư nhất bây giờ trở thành người làm mấy cái món thủ công tuyệt vời đó đúng không?
XóaGiáo vẫn thích giờ có người nào... tàng tàng gởi cho mình 1 lá thư tay! hehe...
Trả lờiXóaThiệt không?
XóaHuhu... Có một lần Như Thị tui bj tự ái dồn dập khi được nhờ chuyển một "lá thư tay" mà có keo phong tỏa!
Trả lờiXóaHic... Có muốn làm người "không văn hóa" để bóc trước mà xem cũng... pó tay!
Thù cái người nớ cho đến ... tận ngàn sau, dù vẫn ráng méo mặt đưa cho tận tay người nhận!
như thị thử coi là mình được nhờ chuyển một "lá thư tay" hay bưu kiện (nghĩa là một gói). Nếu thư tay mà dán thì đúng là người gửi thiếu văn hóa. Nếu là như thị thì HN dứt khoát không nhận nhưng nếu là bưu kiện thì người ta gói ghém là không sai. Coi lại để khỏi "Thù cái người nớ cho đến ... ngàn sau..." vì rất dễ rơi vào trường hợp... thù k..., hay thù kh... quá ha!
XóaGiờ nghĩ lại , không hiểu sao hồi xưa có thể ngồi say mê viết một bức thư . Còn bây giờ gõ vài dòng email mà đôi lúc cũng lười )-:
Trả lờiXóaCó thể do độ tuổi chăng? Nhưng lười "gõ" cũng không sao, chỉ sợ lười ăn, lười ngủ và lười đọc thôi MB ơi!
Xóa